“Năm qua thắng lợi vẻ vang,
Năm nay cả nước chắc càng thắng to,
Hòa bình, hạnh phúc, ấm no,
Rạng danh Tổ quốc, cơ đồ Việt Nam!
Cả dân tộc đang hừng hực khí thế vào xuân với bao quyết tâm hứa hẹn những chỉ tiêu phát triển kinh tế xã hội với nhiều niềm tin và thắng lợi mới thì hay tin “Đại dịch vi rút Corona”. Theo tinh thần chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ “Chống dịch như chống giặc” …. Từ các cấp bộ, ngành, đến các địa phương lại gồng mình chống chọi vừa chăm lo phát triển kinh tế, xã hội vừa đảm bảo sức khỏe cho người dân và an sinh xã hội. Hòa chung tinh thần chống dịch Covid 19 của cả nước, để đảm bảo an toàn sức khỏe cho học sinh, các em đã được nghỉ học theo tinh thần chỉ đạo của Sở GD & ĐT Hà Nội còn các thầy cô giáo trường THCS Kim Sơn đã đến trường tổng vệ sinh, nghe tuyên truyền, tập huấn công tác phòng chống dịch bệnh, giao bài ôn tập kiến thức cho học sinh qua nhiều kênh thông tin liên lạc giữa gia đình và nhà trường….. Đây cũng là thời gian vàng cho những tấm lòng thiện nguyện của các cô giáo nhà trường. Đã từ lâu, các cô nhìn, nghe, chứng kiến những tấm lòng thiện nguyện của bao người thầm ước ao mình được một chuyến đi như thế…
Với tấm lòng trắc ẩn, trong những ngày này, các cô đã nghĩ đến những mảnh đời bị bỏ rơi, bất hạnh. Trong những ngày nghỉ, vừa thực hiện nhiệm vụ ở trường, giao bài, đến nhà kiểm tra việc ôn tập của học sinh vừa quyên góp chăn màn, quần áo, lương thực … Các cô Lê Thu Hà, Nguyễn Thanh Mai, Nguyễn Thị Minh Lý, Đặng Tuyết Mai đã quyết định lên đường làm thiện nguyện điều mà các cô đã mong ước từ rất lâu rồi. Nơi mà các cô thưc hiện chuyến đi thiện nguyện đầu xuân là chùa Mục Đồng ở thôn Yên Xá, xã Phan Đình Phùng- huyện Mỹ Hào- Hưng Yên. Qua các anh chị, bạn bè, những người đã từng đi thiện nguyện nơi đây. Ai cũng kể về sư thầy của ngôi chùa với một thái độ kính trọng, khâm phục trước tấm lòng từ bi, đức độ của ông bởi đó là nơi nuôi dưỡng biết bao trẻ em bị bỏ rơi, không nơi nương tựa. Chính sự tò mò và tấm lòng nhân hậu được một lần trải nghiệm, được nhìn tận mắt, được ôm các em bé vào lòng được sẻ chia, thấu hiểu sự vất vả những hi sinh lớn lao của sư thầy và các ni cô nơi đây. Giữa những ngày xuân tươi đẹp với tấm lòng vàng đã thôi thúc các cô lên đường thực hiện chuyến đi,
Các cô bắt đầu xuất phát lúc 14h tại nhà cô Lê Thu Hà và tài xế không ai khác là chồng cô (thế là tiết kiệm được một khoản tiền xe, mua được thêm lương thực, thực phẩm cho các con). Từ nơi xuất phát đến chùa khoảng 25 cây số, vừa đi chúng tôi vừa gọi điện hẹn gặp sư thầy đại đức Thích Nguyên Bình trụ trì của chùa và bày tỏ niềm mong mỏi của các cô khi được đến nơi đây. Qua điện thoại, thầy liền hướng dẫn chúng tôi tới chùa Thiên Hương (Do chùa Mục Đồng đang xây dựng nên các con được đưa về đây chăm sóc). Nhìn từ xa, ngôi chùa rất bình dị đúng kiểu chùa làng, nằm cuối làng, sát cách đồng, không to lớn như bao ngôi chùa chúng tôi từng đi. Chùa có chút sơ sài, giản dị quá mức, không chút nổi bật. Đường đi vòng vèo, quanh co (do chúng tôi đi tắt qua Bắc Ninh) cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi.
Chưa đầy ba mươi phút chúng tôi đã có mặt ở ngôi chùa. Thầy Bình đón chúng tôi với nụ cười vui vẻ, phong cách đậm chất nông dân thuần hậu khác hẳn hình ảnh nhà tu hành khổ hạnh như chúng tôi vẫn hình dung. Dáng người tầm thước, đôi mắt hiền từ, thấy thầy đi từ ngoài vào mấy đứa trẻ đòi thầy bế. Quên cả say xe, chúng tôi sà vào bế những đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn chưa hiểu chuyện gì. Chúng tôi lấy kẹo chia cho chúng, lúc này chúng mới theo chúng tôi. Thầy mời chúng tôi uống nước và giới thiệu với chúng tôi về từng bé. Cô Đặng Tuyết Mai (GV Tiếng Anh) bế bé Quang- một chú bé hơn 2 tuổi bị mẹ bỏ rơi ở cửa chùa lúc mới 2 ngày tuổi. Thầy phải tự tay bón từng thìa cháo, sữa để nuôi bé đến đến bây giờ. Nhìn chú bé nhanh nhẹn, đẹp trai ấy ai cũng quý và muốn ôm con vào lòng. Có cô bé đẻ ra được một gia đình nhận nuôi nhưng rồi vài năm gia đình bố mẹ nuôi phát hiện bé bị bệnh đao liền đem trả lại. Bố mẹ đẻ không ngó ngàng gì con, bỏ mặc. Thầy thương đem về chùa nuôi bây giờ cũng đã 6,7 năm rồi. Bé được cô Lê - Hà bế cứ ôm mãi không muốn rời. Có em đã gần 10 tuổi do bị bệnh không thể đi lại được, cả ngày ở trong phòng thấy chúng tôi chìa tay xin kẹo trông rất rất thương. Có em mới mấy tháng tuổi bị bỏ rơi ở viện bây giờ vẫn ăn bằng máy xông. Còn rất nhiều trường hợp khác cũng có hoàn cảnh tương tự. Mỗi em là một câu chuyện cuộc đời không có hậu nhưng may mắn được gặp thầy. Thầy Bình dẫn chúng tôi qua thăm các phòng, thầy bảo: tết vừa rồi mấy bé bị ốm thế là mấy thầy trò ăn tết luôn trong viện. Trao đổi với thầy, chúng tôi được biết hiện chùa đang nuôi khoảng 50 cháu, ngoài một vài vãi thầy phải thuê thêm gần chục người phụ nữ đến chăm các con, chứ một mình thầy làm không xuể. Thầy tâm sự muốn xây dựng nhà tạm lánh cho các cô gái mang thai ngoài ý muốn và nghĩa trang thai nhi tại chùa Mục Đồng (thầy trụ trì 2 chùa) - đây là tâm nguyện lớn nhất đời của thầy. Hiện nay, thầy đã thí điểm xây dựng nghĩa trang thai nhi tại chùa Thiên Hương và đã quy tụ được 1000 bộ hài cốt thai nhi ở đây.
Đại đức Thích Nguyên Bình trong lễ cầu siêu, chôn cất các thai nhi xấu số.
Ngày ngày chứng kiến những đứa trẻ chưa kịp chào đời bị chính mẹ đẻ chối bỏ, nằm lạnh lẽo trong đống rác, nhà chùa thu nhận để chôn cất và tuyên truyền nhận giúp đỡ, cưu mang phụ nữ mang thai ngoài ý muốn nếu hoàn cảnh, điều kiện khó khăn.
Bên cạnh nuôi dưỡng bà bầu, trẻ em mồ côi, sư thầy Thích Nguyên Bình còn cưu mang cả người già không nơi nương tựa. Cụ bà Tân (80 tuổi) là người lang thang ngoài đường. Hơn một năm trước, sư thầy đi qua, bắt gặp bà đang nằm ngoài đường, uống nước bẩn. Sư thầy quyết định đón bà về chùa, cùng mọi người hướng dẫn bà, hòa nhập với cuộc sống mới. Đó là câu chuyện về chị Trần Thị Quỳnh (SN 1986 - Hà Nội) một bác sĩ làm ở một bệnh viện lớn. Mối tình với người đàn ông quê miền Trung đã để lại cho chị nhiều vết sẹo trong tim. Chia tay nhưng chị vẫn giữ đứa trẻ trong bụng và lựa chọn cuộc sống đơn thân. Biết gia đình chưa dễ dàng đón nhận quyết định này của con gái, chị Quỳnh giấu bố mẹ ra ngoài sinh con. Sinh được một tháng, hai mẹ con chị chuyển vào chùa ở, hỗ trợ nhà chùa việc chăm sóc các bé sơ sinh. Thầy cưu mang các chị em ở đây, mỗi tháng bỏ ra số tiền gần 100 triệu. Nếu không có các đoàn từ thiện chắc thầy khó duy trì được. Khó khăn nhưng chưa thấy thầy kêu ca nửa lời. Cả ngày thầy bận rộn ngoài công trường (vì chùa đang xây), tối đến là hỏi thăm xem các chị em mang thai ăn ở thế nào. Sức khỏe các con ra làm sao?
Thầy dẫn chúng tôi đi thắp hương lễ phật và giới thiệu cho chúng tôi biết về lịch sử của ngôi chùa. Thời gian không còn nhiều, chúng tôi ai cũng đều ao ước giá như có nhiều thời gian hơn nữa được ở bên các con. Có cô bé được bế trên tay nhất định không rời, cứ muốn đi theo chúng tôi. Trước giờ chia tay, chúng tôi gửi chút quà cho các con. Món quà gồm 100 kg gạo, hai thùng mì tôm, bánh kẹo các loai, quần áo trẻ em và 4.000.000đ tiền mặt. Món quà không nhiều nhưng đã phần nào động viên tinh thần và sẻ chia những nỗi vất vả mà sư thầy trụ trì nơi đây đang hàng ngày gánh vác. Chúng tôi ra về mà lòng nao nao vương vấn, thương các con nhiều và khâm phục thầy quá. Một con người có tấm lòng đức độ, từ bi. Năm mới, chúng tôi cầu chúc các con mạnh khỏe, chúc thầy mạnh khỏe và mong sớm có dịp gặp lại thầy và các con.
Sau đây là một số hình ảnh của các cô giáo – những tấm lòng vàng trong chuyến từ thiện đầu xuân Canh Tý 2020:
Nghe các đồng nghiệp kể về hành trình chuyến đi, tấm lòng sư thầy và những mảnh đời bất hạnh, lòng tôi nôn nao một cảm xúc khó tả. Giá như xe đủ chỗ ngồi, tôi cũng được tham gia vào chuyến thiện nguyện đầu xuân này thì lòng vui biết mấy. Chúng ta vẫn còn thời gian để làm những điều tốt đẹp lan tỏa cuộc sống xung quanh. Hẹn gặp lại sư thầy và các con trong một chuyến thiện nguyện gần nhất!
Kim Sơn, ngày 12/02/2020
Bùi Thị Hiền
(Ghi theo lời kể của các đồng nghiệp)